Suy Niệm Lời Chúa | Thứ Năm Tuần VIII Mùa Thường Niên | Mc 10,46-52 | Phút Cầu Nguyện

SUY NIỆM LỜI CHÚA
THỨ NĂM TUẦN VIII MÙA THƯỜNG NIÊN

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Marcô (10,46-52)

46 Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Giê-ri-khô. Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, anh ta tên là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê. 47 Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi!”. 48 Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi!”. 49 Đức Giê-su đứng lại và nói: “Gọi anh ta lại đây!”. Người ta gọi anh mù và bảo: “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy!”. 50 Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su. 51 Người hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?”. Anh mù đáp: “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được”. 52 Người nói: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!”. Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.

SUY NIỆM

Trước cửa thiên đàng, một tu sĩ gõ cửa và nói: “Lạy Chúa, xin cho con được vào với Chúa”.

Cánh cửa vẫn đóng kín, nhưng có tiếng vọng ra: “Con có mang theo gì không?”.

Vị tu sĩ đáp: “Con có mang theo một bị chứa đầy các nhân đức của con”.

Tiếng vọng từ bên trong: “Điều đó tốt, nhưng Ta không thể mở cửa cho con vào được”.

Vị tu sĩ đi ra, nửa ngày sau trở lại và cũng xin Chúa mở cửa cho vào. Nhưng cánh cửa vẫn đóng kín, mặc dù vị tu sĩ cho biết mình có mang theo những việc tốt lành, công nghiệp của việc suy niệm và cầu nguyện lâu giờ. Chiều tối đến, vị tu sĩ trở lại và tiếp tục xin Chúa mở cửa cho vào. Lần này khi nghe Chúa hỏi: “Con có mang theo gì không?”.

Vị tu sĩ trả lời: “Lạy Chúa, con không mang theo gì ngoài chính con người của con”.

Bấy giờ cánh cửa được mở rộng để cho vị tu sĩ bước vào.

Câu truyện trên đây nhắc nhở chúng ta thái độ cần phải có để đến với Chúa, đó là đến với Chúa bằng chính thực thể con người mình với tâm tình tin tưởng cậy trông vào lòng tốt của Chúa, hơn là cậy trông vào công nghiệp của riêng mình.

Đó cũng là thái độ của anh mù thành Giêrikhô: anh đến với Chúa bằng chính thực tại đau thương của mình và cậy trông vào tình thương của Chúa: “Lạy Con Vua Đavít, xin thương xót con”. Anh mù đã cầu xin với tất cả lòng khiêm tốn và tin tưởng, như chính Chúa đã ghi nhận sau khi cho anh được sáng mắt: “Anh hãy đi, đức tin của anh đã cứu anh”.

Đức tin đã giúp anh mù vượt qua được thử thách để đến với Chúa Giêsu. Còn chúng ta, chúng ta có đủ khiêm tốn, can đảm và kiên trì để được gặp Chúa hay không? Chúng ta có ý thức mình đang cần đến ơn Chúa và tình thương tha thứ của Chúa không? Như anh mù, chúng ta hãy xin Chúa cho chúng ta được sáng mắt, để nhìn thấy những kỳ công Chúa đã và đang thực hiện trong lịch sử nhân loại và trong đời sống mỗi người.

Lạy Chúaxin cho chúng con đôi mắt, tâm hồn trong sáng để biết chiêm ngưỡng những việc lạ lùng của Chúa, và cảm nghiệm được ơn huệ của Ngài trong mọi hoàn cảnh. Amen.

©2020 - GIÁO XỨ HƯNG VĂN. All rights reserved.